Jasmina (USA)

  • English*
  • Chinese
  • Spanish
  • Vietnamese

Greetings Master, greetings fellow practitioners!

I’m a practitioner who has been cultivating Falun Dafa for 10 years. I started in middle school after learning from my mother, and now I’m already 23 years old and about to graduate from college in California. These past ten years have felt like they went by in a blink of an eye. Today, I would like to share with you some of my experiences in cultivation.

Clarifying the Truth As a College Student

Since I started college, finding time to do the three things was much harder than before, but these new challenges I faced were also part of my cultivation. During my first year, I lived in a dorm. I didn’t have a car, so it was troublesome to find rides to my local Fa study since it was an hour’s drive from campus. Because of the transportation issue, I read online with other practitioners.

I was also the only practitioner at my college, so it was a challenge to do truth clarification things on my own. But I remembered what Master said:

“You are all shouldering the greatest of Dafa disciples’ responsibilities: you are sentient beings’ hope for salvation. Many people have been saved as a result of your clarifying the facts and as a result of your actions and conduct in this world” (Fa Teaching at the 2008 New York Conference).

Master also said:

“All the same, people’s very existence is for the sake of this Fa. It might seem that neither who they are nor what they do is relevant to Dafa disciples, but in reality, all of it is. It might all appear random, but everything is, in reality, well ordered. All sentient beings are waiting to be saved, and I can tell you something certain. If Dafa disciples don’t act to save them, those people, no matter in what corner of the world they may be, will have no hope unless you go to save them. And that especially holds true for the Chinese people. I have spoken about this before, as you know. A lot of kings from the heavens, kings of different nationalities, and kings from different eras of history have reincarnated in that place” (Fa Teaching Given at the NTDTV Meeting, 2009).

There were various ways that I tried clarifying the truth to the students on campus. I would like to share the following that I did throughout my college experience.

I realized that meditation was a really trendy topic nowadays compared to when I was younger. There was a meditation section at the school’s mental health center. I tried to research how to create a Falun Dafa meditation club, but my school had requirements that were hard to meet with just one person. The club had to have at least five people who would join under the titles of president, officer, etc., Since I didn’t know who to ask, I decided to create an unofficial club.

I bought a blank yellow floor cleaning sign and attached a meditation poster to the front. Then, I printed out many small flyers to post all over my school’s bulletin boards. Twice a week, I would go to my school’s main quad, the busiest grassy spot on campus, and I would meditate for an hour. I would bring plenty of flyers so students could take them if they didn’t feel like talking to me.

At first, I was a bit nervous because I was the only one meditating with music. I thought I might have looked odd. I realized that this thought was going to disturb the purpose of my truth clarification, so whenever the thought crossed my mind, I immediately negated it.

Master said:

“There are also many new Dafa practitioners who are secretly practicing at home, fearing the embarrassment of others finding out. Think about it: What kind of thought is this? An ordinary fear is an attachment that needs to be eliminated through cultivation practice. Yet you are afraid of others finding out that you’re learning Dafa?” (“Environment”, Essentials for Further Advancement).

After a while, I noticed that from time to time, people were taking the flyers. There were some Chinese people who were surprised to see a Western girl practicing Falun Dafa on her own, and their shock led them to take a flyer. There were also others who waited for me to finish, and then asked me about Falun Dafa.

My flyer postings only led to one permanent person joining me. She was a girl from Sweden, but she was ethnically Chinese. She knew about Falun Dafa and knew about the persecution. She wished to learn the practice because she had a lot of anxiety. She joined two weeks after I began this bi-weekly meditation routine, and I really thank Master for bringing her to the practice site. I felt encouraged to continue and not to start late every time since I knew she would be coming to the exercise site too. Besides this Swedish girl, there were a few others who came, but they only showed up for one or two days.

Another way I clarified the truth in class was through assignments. The first assignment I remember was in a writing class that had a prompt asking about your favorite activity.

Master said, “I say that nothing is ‘natural,’ nor is there any such thing as ‘coincidence’—everything has its cause” (Teaching the Fa at the Conference in Europe, 1998).

I wrote my essay about how meditating is my favorite activity. At this point, I was happy to at least have the professor grade and learn about what Falun Dafa was, but during class she asked us if we’d like to read our essay out loud. I knew this was a great opportunity to get my whole class to learn about Falun Dafa, and so I read my paper out loud.

This class had only 15 students, and about half were Chinese. When I finished reading my paper, I could see the shock in their faces. Three students raised their hands to ask me questions. They asked how I knew about Falun Dafa and wanted to know if I really felt positive changes within myself. I told them that Falun Dafa has led me to become a better person. I abide by Truthfulness, Compassion, and Tolerance, and these principles have done magnificent work for my mental health, study habits, and daily activities. These students were surprised in a very positive light, and were happy to learn that Falun Dafa was actually a good practice.

The most recent activity I did to clarify the truth was in my embroidery class. This was a random class that I needed in order to graduate, and it was also held online because of schools being closed due to the CCP virus. The first assignment was to embroider on a piece of cloth something that had to do with the current refugee situation. Most people were thinking about the Syrians who were trying to seek a new life, but I saw this as an opportunity to display the Falun Dafa refugees. I stitched a person meditating with the words “Zhen, Shan, Ren” next to her, and on the bottom, “Truthfulness, Compassion, and Tolerance. On the very top I displayed the text  “中共” or “CCP” with a red X over top, and practitioners running out of China on a yellow bridge with signs displaying “法輪大法好“, “Falun Dafa is Good”.

During the class, everyone presented their embroidery. When it was my turn, I took my mind into the most righteous state and wished that the people who were in my class would understand the truth that I was trying to convey. I explained what my embroidery represented and proceeded to tell the class that I practiced Falun Dafa as well, and that it was banned in China. I told my class that I also knew a few refugees who escaped China, and it was no easy feat for them to arrive at where they are today. By the end of my presentation, I wasn’t exactly sure about the reaction among my classmates because I couldn’t see their faces since the presentation was online. But in my heart, I was happy to at least speak the true facts about the CCP, and that Falun Dafa is good.

These were a few ways that I was able to clarify the truth on campus. Although they seemed to be small tasks that may not have reached many people, saving at least a few people was better than saving none.

There Are No Coincidences

Last summer, I went to study abroad in Europe. There were a lot of great people on the trip, but then there was one person I felt that Master really tested my xinxing with.

This girl, Girl A, was always placed with me in a dorm room that we shared with six other people. A lot of the girls on the trip didn’t like Girl A because she was loud, rude, and didn’t like to follow directions. I often tried to steer out of her way, but because I was usually placed in a group with her, I knew it was Master trying to test my xinxing. I wanted Girl A to know me as a good person, and whenever negative things popped in my mind, I reminded myself of what Master had said in “Fa Teaching at the 2016 New York Fa Conference”:

“T​hey do not place saving sentient beings in the first position when considering things, but always use human notions to think about issues: Whether you like it or not, your heart is full of indignation, or you want things this or that way—how can that work?! Would Gods be like you? If people are all like you in saving sentient beings, how can sentient beings be saved? You’ll save those you like, and not save those you dislike—can you save sentient beings then?​”

Master also said in the same teaching:

“B​ut have you thought about it? You once signed a contract with me when you came to this world, vowing to save those sentient beings. You could then become a Dafa disciple, and you could then do this thing. But you did not fulfill it. You did not completely fulfill your vow, and you cannot even save those beings allotted to you, those you undertook to save, behind whom are countless sentient beings and gigantic groups of beings. What is that?! Is that simply just a matter of not cultivating diligently? That is an extremely serious crime!” (Fa Teaching at the 2016 New York Fa Conference).

Girl A regarded me as one of her closest friends, and sometimes thanked me for being kind when she knew that she was being short-tempered. It was my time to really improve my compassion and tolerance, and this girl was helping me.

Master has said,

“When you encounter a tribulation, that great compassion will help you overcome it. At the same time, my Law Bodies will look after you and protect your life, but you will still have to go through the ordeal” (“Chapter III Cultivation of Character”, Falun Gong).

At this point in my study abroad I was happy to be a person she regarded as “safe” to share her feelings with, but I still had not clarified the truth yet.

When we arrived after a bus trip to Edinburgh, UK, Girl A realized that she lost her phone. She couldn’t control her feelings and didn’t want to do the activities planned on the trip anymore. I couldn’t blame her, losing a phone is costly, and losing it in another country is especially nerve-wracking. I offered to bring her any food she wished, but she just wanted to stay in her room all day.

The professor tried to do everything he could to help her, but the bus business wouldn’t be open until the next day. On the next day, they received contact with the driver, but there was no luck in finding her phone.

Girl A knew that her phone was gone, and somehow, I felt guilty. I was reading Zhuan Falun on my bed when I had a sudden thought that maybe I should go ahead and clarify the truth. Somehow, the situation felt like it had to do with me. Then, my second roommate walked past me and asked what book I was reading. I then started to clarify the truth to her, and Girl A was listening in the background. I told them that I have been studying Chinese for eight years, but can’t go to China because of the persecution. I told them that the CCP has been practicing the most atrocious, inhumane acts that include organ harvesting. When I got to this topic, Girl A was shocked to the point that she said, “That is disgusting! How come nobody talks about this on the news?!”

Five minutes after I clarified the facts, Girl A received a phone call. She was happy because the driver had found her phone between two seats on the bus! I knew this was no coincidence.

Master said,

“If when you find the real reasons within yourself you dare to face and recognize them, you will find that the matter instantly changes and the problem disappears” (Lecture at the First Conference in North ​America).

I felt very encouraged with Girl A. Quickly after this incident, I gradually clarified the truth to almost all my study abroad mates, and by the end, I felt no regrets.

Although college tested many of my attachments, it was also a great opportunity to pass tests and improve my xinxing. I believe that it’s extremely important for the students in college to learn about the Fa. I am always reminded by what Master said in 2016,

“By the time I started to teach the Fa, those Gods came down like snowflakes—it was just that many. I calculated their ages now, and from when I started to spread the Fa till now, they would be young people around twenty-five years old, many of whom really have not been saved. They were all Gods, coming down to Earth, and they scattered to all areas of the world” (Fa Teaching at the 2016 New York Fa Conference).

For the fellow practitioners who are in school, I really hope the best to stay diligent and to not miss out on clarifying the truth!

Finally, I would like to end on a quote from Master:

“Y​ou are the hope for humankind. You must do well. You must take on your responsibility. You must go save sentient beings, so that you can consummate yourselves and this undertaking will not be in vain!​” (Fa Teaching at the 2016 New York Fa Conference).

The above has been my personal understanding. Please point out anything incorrect. Thank you Master, thank you fellow practitioners.  

 

Minghui Article Link: Clarifying the Truth as a College Student

師父好,同修好!

我修大法已經有十年了,今年二十三歲,即將從加州的一所大學畢業。上中學時從母親那兒得法。過去十年就像一眨眼一樣過去了。今天,我想和大家分享一些我的修煉心得。

在大學裡講真相

自從我上大學之後,找時間做三件事比以前難的多,但我所面臨的這些新的挑戰也是我修煉的一部分。大學第一年我住宿舍,沒有車,所以去當地的大組學法很麻煩,因為從學校開車到那要一個小時。由於交通問題,我就和其他同修一起在網上學法。

我是我所在大學唯一的一個修煉人,所以我得獨自做講真相的事情,這對我來說是個挑戰。但我記得師父在《二零零八年紐約法會講法》中說過:

「你們都承擔著大法弟子最偉大的責任,你們是眾生得救的希望。由於你們的講真相,由於你們在世間上所做、所行,使很多人得救了。」

師父還在《在新唐人電視討論會上的講法》中講道:

「但是不管怎麼樣,他們存在的本身都是為這個法。看上去一切好像是與大法弟子無關,其實都是有關的。看上去一切好像是無序的,其實都是有序的。眾生都等著得救,這一點我可以非常明確的告訴大家,大法弟子們不去救他們,不管他們在世界的哪個角落裏,你們不去救他,他們就沒有希望。特別是中國人,大家知道,我過去講過,有許多天上的王、各民族的王、各個歷史時期的王,都轉生到那裏去了」。

我試過各種各樣的方式在校園裡向同學們講真相。下面我想分享一下我在大學裡講真相的經歷。

我意識到,與我小時候相比,現在冥想是一個非常時髦的話題。在學校的心理健康中心有一個冥想區。我研究過如何成立法輪大法社團,但學校對成立社團有一定的要求,我一個人很難做到。成立一個社團至少需要五個人,因為要有人擔任社團主席及其他職位。因為我不知道該問誰,所以我決定創建一個非官方的社團。

我買了一個空白的黃色底板支架,在上面貼了一張打坐海報。然後,我打印了許多小傳單貼在學校的公告欄上。我每周去學校主廣場兩次,那是校園裡最繁忙的草地,在那打坐一小時。每次我都會帶很多傳單,這樣如果有同學不想和我說話,他們也可以自己取閱。

起初,我有點緊張,因為我是唯一一個打坐時放音樂的人。我想我可能看起來很奇怪。但我意識到這個想法會幹擾我講真相,所以每當這個想法在我的腦海中出現時,我就會立即否定它。

師父在《精進要旨》〈環境〉中說:

「 還有很多新學大法的人在家偷偷的煉,怕別人知道不好意思,那麼你想一想,這是一種甚麼心,一般的怕是個執著修煉中要修下去,而你怕別人知道你在學大法?」

過了一段時間,我註意到人們不時的拿傳單。有一些中國人看到一個西方女孩獨自煉法輪功感到很驚訝,他們的震驚促使他們去拿傳單。還有一些人等著我煉完功,然後向我詢問有關法輪功的情況。

我張貼傳單的做法還吸引了一個人來學功。她是一個來自瑞典的女孩,是華裔。她知道法輪功,也知道迫害。她想學功的原因是她感到自己有很多焦慮。她是我開始在草地洪法兩周後加入的,我非常感謝師父將她引到這裡。我受到鼓舞,決定要繼續做下去。她的到來也提醒我每次不要遲到,因為我知道她也會來煉功。除了這個瑞典女孩,還有其他幾個人也來學過功,雖然他們只來過一兩次。

我講真相的另一種方式是通過作業。我記的我寫的第一個講真相的作業是在一堂寫作課上,作業要求我們寫一個自己最喜歡的活動。

師父在《歐洲法會講法》中說:「我說自然是不存在的,偶然是沒有的,一切都是有原因的。」

我寫了一篇關於冥想是我最喜歡的活動的文章。我很高興教授在給我打分的時候了解了法輪功是什麽。在課上,教授還問我們是否願意大聲朗讀我們的文章。我知道這是一個讓全班同學了解法輪功的好機會,所以我大聲的朗讀了我的文章。

這個班只有十五名學生,大約一半是中國人。當我讀完我的論文,我可以看到他們臉上的震驚。其中有三位同學舉手問我問題。他們問我是怎麽知道法輪功的,並想了解我是否真的感到自己身上發生了積極的變化。我告訴他們法輪功讓我成為了一個更好的人。我遵循真、善、忍原則做人,這些原則對我的心理健康、學習習慣和日常生活起到了非常大的正面作用。這些同學感到非常驚訝,並很高興的了解到法輪功實際上是一種很好的功法。

我最近一次的講真相活動是在一節刺繡課上。這是我為了畢業而隨機選的一門課。由於中共病毒,學校都關閉了,所以我也是在家在網上上課。我們的第一次作業是在一塊布上繡花,主題要與現在世界上的難民情況有關。大多數同學都想到了那些試圖尋求新生活的敘利亞人,但我認為這是一個展示法輪功難民的機會。我繡了一個人形,在她旁邊繡上中文的「 真、善、忍」,下面繡上英文的「 真、善、忍」。在頂端,我展示出「 中共」和“CCP” 字樣,在其上面打上一個紅色的X,並繡上逃離中國的法輪功修煉者,他們在一座黃色的橋上打出中英雙語的「 法輪大法好」。

在課堂上,每個人都展示了自己的刺繡。當輪到我的時候,我調動自己最強的正念,希望班上的同學能夠理解我想要傳達的真相。我解釋了我的作品背後的意義,然後告訴同學們我也煉法輪功,而這在中國是被禁止的。我告訴同學們我自己也認識一些逃離中國的難民,對他們來說,能抵達今天所在的地方不是一件容易的事。在我的演講結束時,我不太確定同學們的反應,因為演講是在網上進行的,我看不到他們的表情。但在我心裡,我很高興自己至少說出了關於中國共產黨的真相,說出了法輪大法好。

以上是我在校園裡講真相的一些經歷。雖然這些方法影響的人不是那麼多,但只要能救人,總比什麼也不做要好。

沒有偶然的事

去年夏天,我去歐洲留學。旅途中遇到了很多很好的人,但也遇到了一個我覺的是師父安排來考驗我心性的人。

這個女孩,下文簡稱A,總是和我分在一間宿舍裡。我們倆和另外六個人住在一起。團隊中的很多女生不喜歡A,因為她很吵,很粗魯,而且不服從指揮。我經常試圖避開她,但因為我總是和她分在同一組,我知道這是師父在考驗我的心性。我想讓A知道我是一個好人,每當我有不好的想法時,我就會想起師父在《二零一六年紐約法會講法》中說過的話:

「都不把救度眾生擺在第一位去思考問題,總是用人心去想問題。你喜歡不喜歡,你心裏頭憤憤不平,你想怎麼樣怎麼樣,那怎麼能行呢?!神會像你這樣嗎?如果救度眾生都像你這樣,怎麼救度眾生啊?你喜歡的你救,你不喜歡的你不救,那能救度眾生嗎?」

在這次講法中,師父還講道:

「可是你想到了嗎?你來到這個世間的時候曾經和我簽過約,你發誓要救度那些眾生,你才能成為大法弟子,你才能做這件事情,可是你沒有兌現。你沒有完全兌現,你承擔的背後的那個分配給你的那些無量眾生、龐大的生命群,你都救度不了,那是甚麼?!那是簡簡單單的一個不精進修煉的問題嗎?那是極大極大的犯罪!」

A把我當作是她最親密的朋友之一,並且很感謝我可以在她脾氣不好的時候包容她。這也是我真正修「善」、修「忍」的時候,這個女孩真的在幫我。

師父在《法輪功》「修煉心性」一章中講道:

「當你遇到劫難的時候,那慈悲心會幫助你度過難關,同時我的法身看護著你,保護你的生命,但難必須讓你過。」

當我想明白這點後,我很高興能成為一個A信任並與之分享感受的人,但我仍然沒有機會向她講真相。

當我們乘坐巴士到達英國愛丁堡時,A發現她的手機丟了。她無法控制自己的情緒,也不想再參加剩下的活動了。我也不好責怪她:丟失一部手機代價高昂,而在外國旅行時發生這種事情尤其讓人傷腦筋。我提出可以幫她帶任何她想吃的東西,但她只想整天呆在自己的房間裡。

帶隊的教授盡其所能的幫助A,但公共汽車要到第二天才開始營業。第二天,他們聯繫了司機,但還是沒能找到她的手機。

A知道她的手機找不回來了。不知何故,我感到內疚。我在床上讀《轉法輪》的時候,突然有一個想法:也許我應該去講真相。不知怎麽的,我覺得這種情況似乎與我有關。這時,我的另一個室友從我身邊走過,問我在讀什麽書,我就開始向她講真相,A在後面聽著。我告訴她們我已經學了八年中文,但是因為迫害不能去中國。我告訴她們中國共產黨一直在實行最殘暴、最不人道的迫害,包括活摘器官。當我談到這個話題時,A震驚了,她說:「真惡心!為什麽新聞裏從未報道過這件事?!」

在我講了五分鐘真相後,A接到了一個電話。她很高興,因為司機在車的兩個座位之間發現了她的手機!我知道這不是巧合。

師父在《北美首屆法會講法》中說:

「當你找到自己真正的原因的時候,你要敢正視它、承認它的時候,你發現馬上那個事情就變了」。

A給了我很大的鼓勵。這件事情後,我很快就給幾乎所有的留學夥伴講了真相,到最後沒有給自己留下遺憾。

雖然大學生活給了我很多去執著心的考驗,但這也是很好的修煉機會:通過考驗,我提高了心性。我認為讓大學生了解大法是非常重要的。師父在《二零一六年紐約法會講法》中說的話一直在提醒我:

「等到我傳法的時候,那個神來的就像雪花一樣下來。就那麼多。我一算這個年齡啊,從我傳法到現在,二十五歲左右這些年輕人,真的還有很多人沒有得救,都是神來的,他們下到地上來,散布在全世界各地」

對於還在學校讀書的同修們,我真的希望你們能保持精進,不要錯過講真相的機會!

最後,我想引用師父在這次講法中的話作結語:

「你們是人類的希望。你們必須得做好。你們必須得承擔你們的責任。你們必須得去救度眾生,才能圓滿你們自己、才能使這件事情不落空!」

以上是我個人理解。有不當之處,請慈悲指正。謝謝!

明慧網發表鏈接:在大學裏講真相

¡Saludos venerado Maestro, saludos compañeros practicantes!

Soy una practicante que ha estado cultivando Falun Dafa durante 10 años. Comencé en la escuela secundaria después de aprender de mi madre, ahora tengo 23 años y estoy a punto de graduarme de la universidad en California. Siento que estos últimos diez años pasaron en un abrir y cerrar de ojos. Hoy, me gustaría compartir con ustedes algunas de mis experiencias en la cultivación.

Aclarando la verdad como estudiante universitaria

Desde que comencé la universidad, encontrar tiempo para hacer las tres cosas fue mucho más difícil que antes, pero estos nuevos desafíos que enfrenté también fueron parte de mi cultivación. Durante mi primer año, viví en una residencia de estudiantes. No tenía auto, por lo que fue problemático encontrar transporte para mi estudio local del Fa, ya que estaba a una hora en auto del campus. Debido al problema del transporte, leía por Internet con otros practicantes.

También era la única practicante en mi universidad, por lo que fue un desafío hacer cosas para aclarar la verdad por mi cuenta. Pero recordé lo que dijo Shifu:

“Todos ustedes están asumiendo la más extraordinaria responsabilidad de los Dafa dizi: ustedes son la esperanza de los seres conscientes para ser salvados. Muchas personas han sido salvadas como resultado de su aclaración de la verdad y como resultado de sus acciones y conductas en este mundo”. (Enseñando el Fa en la Conferencia de Nueva York 2008).

Shifu también dijo:

«De igual forma, la existencia de la gente es para este Fa. Puede parecer que nada tiene que ver con los Dafa dizi, pero en realidad, todo está relacionado. Todo puede parecer aleatorio, pero en realidad, todo tiene su orden. Todos los seres conscientes están esperando ser salvados, y puedo decirles esto muy clara y ciertamente: si los Dafa dizi no actúan para salvarles, esa gente–sin importar en qué rincón del mundo estén–si no los salvan, ellos no tendrán esperanza, especialmente los chinos. Como saben, he hablado sobre esto anteriormente, muchos reyes de los Cielos, reyes de diferentes etnias y reyes de diferentes eras de la historia se han reencarnado en ese lugar”. (Enseñando el Fa en la reunión de NTDTV).

Hubo varias maneras en que intenté aclarar la verdad a los estudiantes en el campus. Me gustaría compartir lo siguiente que hice durante mi experiencia universitaria.

Me di cuenta de que la meditación era un tema muy de moda hoy en día en comparación de cuando era más joven. Había una sección de meditación en el centro de salud mental de la universidad. Traté de investigar cómo crear un club de meditación de Falun Dafa, pero mi universidad tenía requisitos que eran difíciles de cumplir con una sola persona. El club tenía que tener al menos cinco personas que se unieran bajo los títulos de presidente, dirigente, etc. Como no sabía a quién preguntar, decidí crear un club no oficial.

Compré un letrero amarillo de limpieza de piso y pegué un póster de meditación al frente. Luego, imprimí muchos volantes pequeños para publicar en todos los tableros de anuncios de mi universidad. Dos veces a la semana, iba al patio principal de mi universidad, la zona de césped más concurrida del campus, y meditaba durante una hora. Llevaba muchos volantes para que los estudiantes pudieran tomarlos si no tenían ganas de hablar conmigo.

Al principio, estaba un poco nerviosa porque era la única que meditaba con música. Pensaba que podía parecer extraño. Me di cuenta de que este pensamiento iba a perturbar el propósito de mi aclaración de la verdad, así que cada vez que el pensamiento cruzaba por mi mente, inmediatamente lo negaba.

Shifu dijo:

“También hay muchos nuevos practicantes de Dafa que están practicando secretamente en casa, por temer que otros les vean y que esto les avergüence. Piensen sobre esto: ¿qué clase de corazón es este? Un miedo común es un apego obstinado que debe ser eliminado mediante la práctica de cultivación. Sin embargo, ¿temes que otros sepan que estás aprendiendo Dafa? («Ambiente», Escrituras esenciales para mayor avance).

Después de un tiempo, noté que de vez en cuando, la gente tomaba los volantes. Hubo algunos chinos que se sorprendieron al ver a una chica occidental practicando Falun Dafa sola, y su sorpresa los llevó a tomar un volante. También hubo otros que esperaron a que terminara, y luego me preguntaban sobre Falun Dafa.

Mis publicaciones de volantes solo llevaron a una persona permanente a unirse a mí. Era una niña de Suecia, pero era étnicamente china. Ella sabía sobre Falun Dafa, y sabía sobre la persecución. Deseaba aprender la práctica porque tenía mucha ansiedad. Se unió dos semanas después de que comencé esta rutina de meditación quincenal, y realmente le agradezco a Shifu por traerla al sitio de práctica. Me sentí alentada a continuar y a no comenzar tarde cada vez, ya que sabía que ella también vendría al sitio de práctica. Además de esta chica sueca, hubo algunas otras que vinieron, pero solo durante uno o dos días.

Otra forma de aclarar la verdad en clase fue a través de tareas. La primera tarea que recuerdo fue en una clase de escritura que tenía una pregunta rápida sobre tu actividad favorita.

Shifu dijo: «He dicho que nada es “natural”, y que nada es “coincidencia”; todo tiene su causa» (Exponiendo el Fa en el Fahui de Europa).

Escribí mi ensayo de que mi actividad favorita es meditar. En este punto, estaba feliz de al menos tener la calificación del profesor y que aprendiera sobre lo que era Falun Dafa, pero durante la clase nos preguntó si nos gustaría leer nuestro ensayo en voz alta. Sabía que esta era una gran oportunidad para que toda mi clase aprendiera sobre Falun Dafa, así que leí mi ensayo en voz alta.

Esta clase tenía solo 15 estudiantes, y aproximadamente la mitad eran chinos. Cuando terminé de leer mi ensayo, pude ver la sorpresa en sus caras. Tres estudiantes levantaron la mano para hacerme preguntas. Me preguntaron cómo sabía sobre Falun Dafa y querían saber si realmente sentía cambios positivos dentro de mí. Les dije que Falun Dafa me había llevado a ser una mejor persona. Me guío por Verdad, Benevolencia y Tolerancia, y que estos principios han hecho un trabajo magnífico para mi salud mental, mis hábitos de estudio y mis actividades diarias. Estos estudiantes se sorprendieron de manera muy positiva y se alegraron de saber que Falun Dafa era en realidad una buena práctica.

La actividad más reciente que hice para aclarar la verdad fue en mi clase de bordado. Esta era una clase aleatoria que necesitaba para graduarme, y también se realizó por Internet debido a que las universidades cerraron por el virus del PCCh. La primera tarea fue bordar en un paño algo que tenga que ver con la situación actual de los refugiados. La mayoría de la gente pensaba en los sirios que intentaban buscar una nueva vida, pero yo vi esto como una oportunidad para mostrar a los refugiados de Falun Dafa. Cosí a una persona que meditaba con las palabras «Zhen, Shan, Ren» a su lado, y en la parte inferior, «Verdad, Benevolencia y Tolerancia». En la parte superior, mostré el texto “中共” o “PCCh” con una X roja sobre la parte superior, y los practicantes que salían de China en un puente amarillo con letreros que mostraban “法輪 大法 好“, “Falun Dafa es Bueno”.

Durante la clase, todos presentaron sus bordados. Cuando llegó mi turno, llevé mi mente al estado más recto y deseé que las personas que estaban en mi clase entendieran la verdad que estaba tratando de transmitir. Le expliqué lo que representaba mi bordado y procedí a decirle a la clase que también practico Falun Dafa y que estaba prohibido en China. Le dije a mi clase que también conocía a algunos refugiados que escaparon de China, y que no fue tarea fácil para ellos llegar a donde están hoy. Al final de mi presentación, no estaba exactamente segura de la reacción entre mis compañeros de clase, porque no podía ver sus caras ya que la presentación era por Internet. Pero en mi corazón, estaba feliz de al menos hablar de los verdaderos hechos sobre el PCCh, y que Falun Dafa es bueno.

Estas fueron algunas de las formas en que pude aclarar la verdad en el campus. Aunque parecen ser tareas pequeñas que pueden no llegar a muchas personas, salvar al menos a unas pocas personas es mejor que salvar ninguna.

No hay coincidencias

El verano pasado, fui a estudiar al extranjero en Europa. Había muchas personas geniales en el viaje, pero había una persona con la que Shifu realmente probó mi xinxing.

Esta chica, Chica A, siempre estuvo conmigo en un dormitorio que compartimos con otras seis personas. A muchas de las chicas en el viaje no les agradaba la Chica A porque era ruidosa, grosera y no le gustaba seguir las instrucciones. A menudo traté de apartarme de su camino, pero debido a que generalmente me colocaban en un grupo con ella, sabía que era Shifu tratando de probar mi xinxing. Quería que la Chica A me conociera como una buena persona, y cada vez que aparecían cosas negativas en mi mente, me recordaba lo que Shifu había dicho en el Fahui de Nueva York 2016:

“[Ellos] no ponen la salvación de los seres conscientes en el primer lugar, sino que siempre usan corazones humanos para pensar los asuntos. Qué te gusta o no, si tienes indignación en tu corazón, o qué es lo que quieres; ¡¿cómo puede ser posible esto?! ¿Pueden los dioses ser como tú? Si todos salvan a los seres conscientes como tú lo haces, ¿cómo se salva a los seres conscientes? Al que quieres, tú lo salvas, al que no quieres, no lo salvas, así, ¿cómo se puede salvar a los seres conscientes?»

Shifu también dijo en la misma enseñanza:

“¿Pero lo has pensado? Cuando viniste a este mundo, firmaste un contrato conmigo, juraste que ibas a salvar a esos seres conscientes, solo entonces pudiste ser Dafa dizi, para que pudieras hacer este asunto, pero no cumpliste. No has cumplido totalmente; esos incontables seres conscientes, esos enormes grupos de vidas que cargas sobre tu espalda, que te fueron distribuidos, ni los puedes salvar, ¡¿qué es eso?! ¿Acaso eso es simplemente una cuestión de no cultivarse diligentemente? ¡Eso es un pecado extremada, extremadamente grande!” (Fahui de Nueva York 2016).

La chica A me consideraba una de sus amigas más cercanas y, a veces, me agradecía por ser amable cuando sabía que estaba teniendo mal genio. Era mi momento de mejorar realmente mi benevolencia y tolerancia, y esta chica me estaba ayudando.

Shifu ha dicho:

“Cuando te encuentres con tribulaciones, tu corazón de bondad y compasión te ayudará a sobrepasar el paso difícil de la tribulación. Al mismo tiempo, mis Fashen te cuidan y protegen tu vida. Sin embargo, tú mismo debes pasar las tribulaciones». («Capítulo Tercero, Cultivación del xinxing», Falun Gong).

En este punto durante mis estudios en el extranjero, estaba feliz de ser una persona que ella consideraba «segura» para compartir sus sentimientos, pero aún no le había aclarado la verdad.

Cuando llegamos luego de un viaje en autobús a Edimburgo, Reino Unido, la Chica A se dio cuenta de que había perdido su celular. Ella no podía controlar sus sentimientos y ya no quería hacer las actividades planeadas en el viaje. No podía culparla, perder un celular es costoso y perderlo en otro país es especialmente estresante. Le ofrecí llevarle la comida que deseara, pero ella solo quería quedarse en su habitación todo el día.

El profesor intentó hacer todo lo posible para ayudarla, pero la empresa del autobús no estaría abierta hasta el día siguiente. Al día siguiente, tuvieron contacto con el conductor, pero no hubo suerte en encontrar su celular.

La Chica A sabía que su celular se había perdido y, de alguna manera, me sentí culpable. Estaba leyendo Zhuan Falun en mi cama cuando de pronto pensé que tal vez debía seguir adelante y aclarar la verdad. De alguna manera, sentía que la situación tenía que ver conmigo. Luego, mi segunda compañera de cuarto pasó junto a mí y me preguntó qué libro estaba leyendo. Entonces comencé a aclararle la verdad, y la Chica A estaba escuchando al fondo. Les dije que he estado estudiando chino durante 8 años, pero que no puedo ir a China debido a la persecución. Les dije que el PCCh había llevado a cabo los actos más atroces e inhumanos que incluyen la sustracción de órganos. Cuando llegué a este tema, la Chica A se sorprendió al punto de que dijo, “¡Eso es asqueroso! ¿Cómo es que nadie habla de esto en las noticias?»

Cinco minutos después de aclararle los hechos, la Chica A recibió una llamada telefónica. ¡Estaba feliz porque el conductor había encontrado su celular entre dos asientos del autobús! Sabía que esto no era una coincidencia.

Shifu dijo:

“Si en un momento ustedes descubren la verdadera razón dentro de sí mismos, se atreven a reconocerla y afrontarla, encontrarán que el asunto ha cambiado y que el conflicto ha desaparecido de una vez”. (Exponiendo el Fa en el primer Fahui de Norteamérica).

Me sentí muy alentada con la Chica A. Rápidamente después de este incidente, aclaré la verdad gradualmente a casi todos mis compañeros de estudio en el extranjero, y al final no me arrepentí.

Aunque la universidad probó muchos de mis apegos, también fue una gran oportunidad para supercar las pruebas y mejorar mi xinxing. Creo que es extremadamente importante que los estudiantes en la universidad aprendan sobre el Fa. Siempre recuerdo lo que dijo Shifu en 2016:

“Cuando difundí el Fa, esos dioses bajaban como copos de nieve, así de tantos eran. Calculando las edades, desde que yo difundí el Fa hasta ahora, estos jóvenes de alrededor de 25 años, hay muchos que realmente todavía no fueron salvados, son todos dioses que vinieron; ellos bajaron hasta la Tierra, se dispersaron por todo el mundo”. (Fahui de Nueva York 2016).

Para los compañeros practicantes que están en la universidad, ¡realmente les deseo lo mejor para ser diligentes y no perder la oportunidad de aclarar la verdad!

Finalmente, me gustaría terminar con una cita de Shifu:

“Ustedes son la esperanza de los seres humanos. Ustedes tienen que hacerlo bien. ¡Ustedes tienen que cargar vuestra responsabilidad! ¡Ustedes tienen que salvar a los seres conscientes para perfeccionarse a sí mismos, para que este asunto no quede en nada!” (Fahui de Nueva York 2016).

Lo anterior ha sido mi comprensión personal. Por favor, señálenme cualquier cosa incorrecta. Gracias Shifu, gracias compañeros practicantes.

Kính thưa Sư phụ tôn kính, kính thưa các đồng tu,

Tôi là một học viên đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 10 năm. Tôi bắt đầu tu luyện từ thời trung học nhờ mẹ tôi chỉ dạy, bây giờ tôi đã 23 tuổi và chuẩn bị tốt nghiệp đại học ở California. 10 năm qua tôi cảm tưởng trôi nhanh như chớp mắt. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ với các đồng tu về những trải nghiệm tu luyện của mình.

Chứng thực Pháp khi là một sinh viên đại học

Từ khi bắt đầu học đại học, tôi thấy khó để dành thời gian làm tốt ba việc hơn trước kia, nhưng những khó khăn mới này là một phần trong tu luyện của tôi. Trong năm đầu tiên, tôi đã sống trong một ký túc xá. Lúc đó tôi không có xe ô tô, nên khá khó khăn để tìm chuyến xe tới điểm học Pháp bởi điểm học ấy cách trường tôi một tiếng đi xe. Do bất tiện đi lại này, tôi thường học Pháp trên mạng với các đồng tu khác.

Tôi là học viên duy nhất trong trường, nên rất khó khăn để tôi chứng thực Pháp một mình. Nhưng tôi nhớ lời Sư Phụ giảng,

“Chư vị đều gánh vác trách nhiệm vĩ đại nhất của đệ tử Đại Pháp, chư vị là hy vọng được cứu độ của chúng sinh. Nhờ vào giảng chân tướng của chư vị, nhờ vào những gì chư vị làm, thực hiện ở thế gian, mà nhiều người được cứu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2008)      

Sư Phụ cũng giảng,

 “Nhưng dù sao đi nữa, bản thân sự tồn tại của họ đều là vì Pháp này. Nhìn ngoài thì thấy hết thảy hệt như không có quan hệ gì với đệ tử Đại Pháp, thực ra đều có quan hệ. Nhìn thì thấy hết thảy đều không có [trật] tự, thực ra đều có [trật] tự. Chúng sinh đều đang đợi được đắc cứu; điểm này là tôi có thể bảo chư vị một các minh xác phi thường; các đệ tử Đại Pháp mà không đi cứu họ, bất kể họ là ở ngõ ngách nào trên thế giới, chư vị mà không đi cứu họ, thì họ sẽ không còn hy vọng nữa. Đặc biệt là người Trung Quốc; [như] mọi người đã biết, tôi từng giảng rằng, có rất nhiều Vương từ thiên thượng, Vua của các dân tộc, Vua của các thời kỳ lịch sử, đều chuyển sinh tới đó rồi;” (Giảng Pháp tại hội thảo luận Đài truyền hình Tân Đường Nhân 2009)

Tôi đã thử nhiều cách để chứng thực Pháp cho các bạn sinh viên trong trường. Tôi muốn chia sẻ những điều sau đây mà tôi đã trải nghiệm trong thời đại học của mình.

Tôi nhận ra rằng ngày nay thiền định là một chủ đề có tính thời thượng hơn so với thời tôi còn trẻ. Trong trung tâm sức khoẻ về tâm lý của trường tôi có một khu vực dành riêng cho thiền định. Tôi đã thử tìm cách để lập ra một câu lạc bộ tập Pháp Luân Đại Pháp, nhưng trường tôi đặt ra những quy định rất khó khăn đối với chỉ một người thực hiện. Một câu lạc bộ phải có tối thiểu năm người, tham gia dưới các chức vụ như chủ tịch, nhóm trưởng, vv. Bởi tôi lúc đó không biết phải hỏi ai, tôi đã tự lập ra một câu lạc bộ không đăng ký chính thống.

Tôi đã mua một tấm biển báo để sàn màu vàng còn trống và dán lên đó một tấm áp phích về thiền định ở mặt trước. Sau đó, tôi in ra nhiều tờ rơi nhỏ hơn để dán lên những bản tin trường. Cứ hai lần một tuần, tôi đi tới sân trường, nơi bãi cỏ tụ tập đông đúc nhất khuôn viên đại học, và đả toạ khoảng một giờ. Tôi mang theo những tờ rơi để sinh viên có thể tự lấy nếu họ ngại nói chuyện với tôi.

Lúc đầu, tôi cảm thấy có phần lo lắng vì tôi là người duy nhất đả toạ trên nền nhạc. Tôi đã cảm thấy trông mình có thể hơi lạ. Tôi ngộ ra suy nghĩ này đã can nhiễu tới mục đích giảng chân tướng của tôi, nên mỗi khi suy nghĩ ấy thoáng qua, tôi lập tức phủ nhận chúng.

Sư Phụ giảng,

“Còn có rất nhiều người mới học Đại Pháp ở nhà luyện một cách thầm lén, sợ người khác biết thì ngượng, vậy chư vị thử nghĩ xem, đó là một loại tâm gì, ‘sợ’ thông thường là chấp trước cần tu bỏ đi trong tu luyện, vậy mà chư vị sợ người khác biết rằng chư vị học Đại Pháp sao?” (Hoàn cảnh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Sau một thời gian, tôi nhận ra rằng mọi người dần dần cầm lấy tờ rơi. Có một vài người Trung Quốc thấy rất ngạc nhiên khi nhìn một cô gái Tây phương tập Pháp Luân Đại Pháp một mình, và sự kinh ngạc này đã dẫn họ tới cầm tờ rơi. Có một vài người còn chờ tôi hoàn thành mới hỏi tôi về Pháp Luân Đại Pháp.

Nhưng tờ rơi của tôi chỉ mang đến một người đồng ý tham gia lâu dài với tôi. Đó là một cô gái tới từ Thuỵ Điển nhưng lại có gốc Hoa. Cô ấy đã biết về Pháp Luân Đại Pháp và cũng biết về cuộc bức hại. Cô ấy muốn học môn này nhưng lại rất ngại thử. Cô ấy tập cùng tôi hai tuần sau khi tôi bắt đầu thói quen đả toạ hai tuần một lần này, và tôi vô cùng biết ơn Sư Phụ đã đưa cô ấy tới điểm luyện công. Tôi cảm thấy được khuyến khích để tiếp tục, và vì tôi biết cô ấy cũng sẽ tới, tôi sẽ không đến điểm luyện công trễ. Ngoài cô gái người Thuỵ Điển này, có một vài người cũng tới, nhưng họ chỉ có mặt trong một tới hai ngày.

Một cách khác mà tôi đã giảng chân tướng là qua những bài tập trên lớp. Bài tập đầu tiên mà tôi nhớ được là một lớp luyện viết hỏi về hoạt động yêu thích của tôi.

Sư Phụ giảng,

“Tôi nói tự nhiên là không tồn tại, ngẫu nhiên là không có, hết thảy đều là có nguyên nhân.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu 1998)

Tôi đã viết một bài luận giải thích tại sao đả toạ là một hoạt động yêu thích của tôi. Vào thời điểm ấy, tôi đã rất vui vì giáo sư đã chấm điểm và biết được về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng trong lớp học, cố ấy hỏi chúng tôi muốn đọc to các bài luận trên lớp hay không. Tôi biết đây là một cơ hội tốt để cả lớp biết về Pháp Luân Đại Pháp, nên tôi đã đọc to bài viết của mình.

Trong lớp chỉ có 15 sinh viên, nửa trong số đó là người Trung Quốc. Khi tôi đọc xong bài viết của mình, tôi có thể thấy được sự ngạc nhiên thể hiện trên gương mặt họ. Ba sinh viên đã giơ tay lên và hỏi tôi những câu hỏi. Họ hỏi tôi làm sao tôi biết về Pháp Luân Đại Pháp và muốn biết nếu tôi có bất cứ những thay đổi tích cực nào không. Tôi nói với họ Pháp Luân Đại Pháp đã dẫn dắt tôi làm một con người tốt hơn. Tôi chiểu theo Chân, Thiện, Nhẫn, và những nguyên lý ấy đã tác động tuyệt vời tới sức khoẻ tinh thần, thói quen học tập, và những sinh hoạt thường hằng. Những sinh viên ấy đã ngạc nhiên chuyển theo chiều hướng tích cực, và đã rất vui khi được biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện tốt.

Hoạt động chứng thực Pháp gần đây nhất mà tôi tham gia là ở lớp thêu thùa. Đây là một lớp học ngẫu nhiên mà tôi cần tham gia để có thể tốt nghiệp, và nó được tổ chức trên mạng do trường học bị đóng cửa vì virus Trung Cộng. Bài tập đầu tiên là thêu trên một mảnh vải về chủ đề tình trạng nhập cư tị nạn hiện tại. Một số người đã nghĩ về tình cảnh những người Syria tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng tôi thấy đây là một cơ hội để nói về những người tị nạn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã thêu hình một người đả toạ với dòng chữ “Chân, Thiện, Nhẫn” (phiên âm tiếng Hoa) cạnh cô ấy, và ở dưới “Chân, Thiện, Nhẫn” (tiếng Anh). Ở trên cùng tôi thêu dòng chữ “中共” hoặc “Trung Cộng” với dấu X màu đỏ trên đó, và những đồng tu chạy khỏi Trung Quốc trên một chiếc cầu vàng có dòng chữ“法輪大法好“, “Pháp Luân Đại Pháp Hảo”.

Trong lớp, mọi người phải thuyết trình về bài thêu của mình. Khi tới lượt tôi, tôi đã giữ tâm mình ở trạng thái chính niệm nhất, và mong muốn mọi người hiểu được sự thật mà tôi muốn truyền tải. Tôi đã giải thích ý nghĩa của bài thêu của mình, và nói với cả lớp rằng tôi đang tập Pháp Luân Đại Pháp, và pháp môn này bị cấm ở Trung Quốc. Tôi đã nói với cả lớp rằng tôi biết một vài người tị nạn đã trốn thoát khỏi Trung Quốc, và quá trình không hề dễ dàng để họ có thể tới nơi đây hôm nay. Tới cuối buổi thuyết trình, tôi cũng không chắc về những bạn cùng lớp có phản ứng thế nào, bởi tôi không thể thấy được khuôn mặt của họ trên mạng. Nhưng trong tâm tôi, tôi cảm thấy hạnh phúc vì ít ra đã có thể nói lên sự thật về Trung Cộng, và rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Còn một vài cách khác nữa tôi đã dùng để có thể chứng thực Pháp. Mặc dù chúng có vẻ rất nhỏ nhặt và có thể không thấu tới nhiều người, nhưng cứu được một vài người còn tốt hơn là không cứu được ai.

Không có gì là ngẫu nhiên

Hè năm ngoái, tôi đã đi học trao đổi ở châu Âu. Có khá nhiều người tham gia vào chuyến đi ấy, nhưng có một người mà tôi cảm thấy Sư Phụ thực sự khảo nghiệm tâm tính của tôi.

Cô gái này, gọi là “cô A”, luôn được xếp với tôi trong một phòng ký túc xá mà chúng tôi chia sẻ với sáu người. Có nhiều người không ưa cô A bởi cô ấy luôn to tiếng, thô lỗ, và không thích nghe theo chỉ đạo. Tôi thường cố gắng lèo lái để tránh cô ấy, nhưng bởi chúng tôi thường bị xếp cùng nhóm với nhau, tôi hiểu rằng Sư Phụ đã khảo nghiệm tâm tính của tôi. Tôi muốn cô A biết tôi là một người tốt, nên mỗi khi những suy nghĩ tiêu cực thoáng quá trong đầu, tôi tự nhắc nhở bản thân về những điều Sư Phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016”,

“Không đặt việc cứu độ chúng sinh ở vị trí số một để suy xét vấn đề, đều là dùng nhân tâm đi suy nghĩ vấn đề. Chư vị thích hay không thích, trong tâm chư vị phẫn hận bất bình, chư vị nghĩ sao làm nấy, như thế có được chăng?! Thần sẽ như chư vị chăng? Nếu [việc] cứu độ chúng sinh đều như chư vị, thì làm sao cứu độ chúng sinh đây? Chư vị thích thì chư vị cứu, chư vị không thích thì chư vị không cứu, thế thì có thể cứu độ chúng sinh hay không?”

Sư Phụ cũng giảng trong bài giảng Pháp ấy,

“Nhưng chư vị đã nghĩ tới chưa? Khi chư vị đến thế gian này đã ký [thệ] ước với tôi, chư vị phát thệ cần cứu độ những chúng sinh đó, chư vị mới có thể trở thành đệ tử Đại Pháp, chư vị mới có thể làm việc này, nhưng chư vị không có làm tròn [thệ ước]. Chư vị không có hoàn toàn làm tròn [thệ ước], trên lưng mà chư vị đang gánh vác vô lượng vô số chúng sinh được phân phối cho chư vị, một quần thể sinh mệnh rất lớn ấy, mà chư vị không cứu độ, thế thì sao đây?! Đó chỉ đơn giản là một vấn đề tu luyện không tinh tấn thôi sao? Đó là phạm tội cực đại cực đại! Tội lớn vô tỷ!” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Cô A xem tôi như một trong những người bạn thân nhất và đôi khi còn cảm ơn vì tôi đã thiện đãi khi cô ấy biết rằng cô đang nóng tính. Đó là thời gian để tôi thực sự tu tốt thiện và nhẫn, và cô gái này đã giúp tôi.

Sư Phụ cũng giảng,

“Khi chư vị đụng phải kiếp nạn, thì tâm từ bi ấy sẽ giúp chư vị vượt qua quan [ải] khó khăn ấy, đồng thời Pháp thân của tôi sẽ coi sóc chư vị, bảo hộ sinh mệnh của chư vị, nhưng nạn ấy nhất định là khiến chư vị qua.” (Chương III. Tu luyện tâm tính, Pháp Luân Công).

Thời điểm ấy khi du học, tôi đã cảm thấy vui vì mình là người mà cô ấy coi là một người “an toàn” để chia sẻ những cảm xúc, nhưng tôi đã chưa chứng thực Pháp với cô ấy.

Khi chúng tôi tới nơi sau chuyến xe buýt đi Edinburgh, Anh Quốc, cô A nhận ra mình đã mất điện thoại. Cô ấy đã không thể kiểm soát cảm xúc của mình, và không muốn tham gia vào bất cứ hoạt động nào trong chuyến đi nữa. Tôi cũng không trách cô ấy, mất điện thoại cũng rất tốn tiền, và mất nó khi đang ở một quốc gia khác thì thật căng thẳng. Tôi đã hỏi cô ấy có muốn tôi mang cho cô đồ ăn cô ấy thích hay không, nhưng cô ấy chỉ muốn ở trong phòng cả ngày.

Giáo sư đã làm đủ mọi cách để giúp cô ấy, nhưng công ty xe buýt chỉ mở cửa vào ngày hôm sau. Vào ngày sau, họ nhận được thông tin liên lạc của người tài xế, nhưng không có cơ may để tìm ra chiếc điện thoại của cô ấy.

Cô A biết rằng điện thoại của cô đã mất, và tôi cảm thấy có lỗi. Tôi lúc đó đang đọc Chuyển Pháp Luân trên giường thì tự dưng nghĩ rằng có lẽ tôi nên chứng thực Pháp với cô ấy. Bằng một cách nào đó, tình cảnh ấy cảm tưởng như có liên hệ tới tôi vậy. Sau đó, người bạn cùng phòng đi ngang qua và hỏi tôi đang đọc sách gì vậy. Tôi liền chứng thực Pháp cho cô ấy, và cô A cũng đang nghe cùng. Tôi nói với họ rằng tôi đã học tiếng Hoa tám năm nhưng tôi không thể đi tới Trung Quốc vì cuộc bức hại. Tôi nói với họ rằng Trung Cộng đã tiến hành những hành vi tàn ác vô lương tâm, bao gồm thu hoạch nội tạng. Khi tôi nói tới vấn đề này, cô A đã kinh ngạc tới mức nói lên “Thật là kinh tởm! Tại sao không có ai nói về chuyện này trên bản tin?”

Năm phút sau khi tôi chứng thực Pháp, cô A nhận được một cuộc gọi. Cô ấy đã rất vui vì người tài xế đã tìm ra chiếc điện thoại của cô ấy giữa hai cái ghế trên xe. Tôi hiểu ra rằng đây không phải là ngẫu nhiên.

Sư Phụ giảng,

“Khi chư vị tìm thấy nguyên nhân thực sự của bản thân, khi chư vị mà dám nhìn thẳng nó – thừa nhận nó, chư vị sẽ phát hiện lập tức sự việc đó liền thay đổi, mâu thuẫn cũng không có nữa” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu 1998)

Tôi đã cảm thấy được khích lệ bởi cô A. Rất nhanh sau lần ấy, tôi dần dần chứng thực Pháp cho hầu hết những bạn đi du học cùng tôi, và tới lúc cuối tôi không hề cảm thấy có chút hối hận nào.

Dù đại học khảo nghiệm nhiều tâm chấp trước của tôi, nó cũng là những cơ hội quý giá để tôi vượt quan và cải thiện tâm tính. Tôi tin rằng việc sinh viên đại học được biết tới Pháp là vô cùng quan trọng. Tôi luôn tự nhủ bản thân những điều Sư Phụ đã giảng năm 2016,

“[Từ sau] khi tôi xuất sinh, rất nhiều chư Thần đều xuống theo. Từ lúc đó thì năm nào cũng có, Thần vẫn luôn hạ xuống. Đợi tới khi tôi truyền Pháp, những vị Thần đó cũng là đến đây như hoa tuyết rơi. Chính là nhiều như thế. Tôi tính tuổi [của họ], từ khi tôi truyền Pháp cho tới nay, vậy là những người trẻ khoảng 25 tuổi, quả thực còn có rất nhiều người chưa hề được cứu, đều là chư Thần tới, họ hạ xuống mặt đất, tản ra các nơi toàn thế giới” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Với các đồng tu còn đang đi học ở trường, tôi rất mong các bạn tinh tấn và không bỏ lỡ cơ duyên giảng chân tướng!

Sau cùng, tôi muốn kết lại với lời Sư Phụ giảng,

“Chư vị là hy vọng của nhân loại. Chư vị ắt phải làm thật tốt. Chư vị ắt phải gánh trách nhiệm của chư vị. Chư vị ắt phải đi cứu độ chúng sinh, thì mới có thể viên mãn bản thân chư vị, mới có thể khiến việc này không hoài phí!” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Trên đây là những thể ngộ của tôi. Mong mọi người từ bi chỉ ra điểm sai sót.

Xin cảm tạ Sư phụ tôn kính, cảm ơn các đồng tu.

*Original language.

Deja una respuesta

Tu dirección de correo electrónico no será publicada. Los campos obligatorios están marcados con *